PHẦN I
Lời người viết: Cô
Tiên Áo Trắng - Hồ Thị Thu chiến đấu với căn bệnh ung thư, trong những
giây phút "thập tử nhất sinh", "ngàn cân treo sợi tóc".
Cô HỒ THỊ THU - Lương y DƯƠNG PHÚ CƯỜNG tại Hội Vân năm 2012 |
Nơi
một làng quê miền trung hẻo lánh xa xôi, tỉnh Bình Định, huyện Phù Cát,
thôn Hội Vân. Vào con đường ngoằn nghoèo từ QL1A, tôi đi tìm thuốc ở
núi rừng miền trung. Cả núi rừng xanh um và đầy kỳ hoa dị thảo, sáng cả
thuốc cứu người đã làm bao thầy thuốc không mệt mỏi tìm thảo dược quý
cứu nhân sinh. Sau một ngày leo núi cùng bạn tìm thuốc, chợt dừng chân
ngắm nhìn dòng suối nước nóng Hội Vân. Xa xa khói bốc nhẹ từ giòng nước
ấm, đầy hương vị thanh thoát của núi rừng, lan vào những cành cây che
phủ, người ta có thể lặng im và thấy bóng chính mình được soi lại bên
giòng suối, khuôn mặt ấy đôi lần đẹp lạ lùng. Trong cái hồn nhiên của
đất trời quê hương, của lòng người dừng bước, có người nói: Ở đây có một
Bà chữa bệnh bằng thiền định hay lắm, chúng ta cùng vào thăm và xem
thử. Thế là mọi người cùng vào, ngày ấy năm 2006.
Một
cảnh tượng đông người được hiện ra, rất nhiều người bệnh, người thân
theo săn sóc người bệnh, họ cùng ở với nhau, trong không khí tạm bợ, đạm
bạc, chân chất của làng quê nghèo...trật tự mà không có bảo vệ, nghèo
mà không thấy khổ, đau nặng mà ít thấy rên la...chúng tôi cảm nhận một
khoảng không lặng lẻ âm thầm đang dần hiện. Tôi lặng yên và nhìn ngắm,
có những câu trao đổi, hỏi thăm. Nhưng trên hết là sự lặng yên ngắm nhìn
những thực tướng đang hiện, những hiện thực ấy được nhận ra không phải
từ đôi mắt, mà là cú đập rung chuyển lòng người.
Tôi
đã ở lại, xin được học, nhận sự giúp đỡ của nhiều Anh Chị Em đồng môn
Trường Sinh Học dưới mái trường đơn sơ nầy. Từ đây tình thân bắt đầu gắn
kết, tôi được chị kể bao lần một câu chuyện , cuộc chiến chuyển hóa ung
thư, chuyển hóa tâm mê lầm, chuyển hóa những kẹt mắc tính hư nết xấu...
để đi đến ngày nay.
Câu
chuyện nầy cũng là một kinh nghiệm quý giá cho nhiều người, nhất là
những ai đang vướng vào căn bệnh hiểm nguy: ung thư. Những ai đang sầu
khổ vì tâm tư chưa tìm thấy hoan lạc trong thân mạng bình thường, những
ai còn chờ mong một con đường giải thoát, có thể là một phương tiện,
giúp xoa dịu phần nào khổ đau.
Bài
viết nầy được chính Cô Tiên áo trắng Hồ Thị Thu viết lại trên giấy,
trao cho tôi để chia sẻ cùng quý vị. Mong quý vị đọc từ trái tim của chị
Thu, để nhận một trường lực của người tu tập trên đường đời vạn nẻo,
không đơn thuần là lý thuyết mông lung. Kính mong đem lại một chút an
lành cho vạn phần bệnh khổ ngày nay.
Lương y Dương Phú Cường
PCT.TT Hội Đông y quận Gò Vấp, TP. HCM
Ngày ấy, lối năm
2000, tôi đau bệnh rất nặng, chạy thầy chạy thuốc khắp nơi mà bệnh không
thuyên giảm, mỗi ngày càng nặng hơn. Sau những xét nghiệm, chiếu và
chụp các loại phương tiện y khoa hiện đại, các bác sĩ cho biết tôi bị
ung thư đã di căn. Bệnh càng lúc càng nặng, tôi được người mách bảo ở
Bình Dương có một vị chuyên hướng dẫn thiền định để chữa bệnh, tên là
Lương Đình Phú. Trong cơn bí tắc hết đường cho sinh mệnh, tôi chuẩn bị
lên đường theo học. Tôi ở lại một tuần học cấp 1&2, sau đó trở về
với quê hương, đem hết sức tàn quyết tâm đóng cửa để thiền định. Tôi xin
viết lại chi tiết ròng rã những ngày tháng ấy, để những dấu ấn đừng
phai mờ, cũng như là một bước chân để gió đời thổi không tan biến mất,
để ai đó có duyên gặp, ứng hợp và chuyển hóa phần nào khổ đau như chính
tôi đã mang vào. Kính mong sự thành tựu trên nhiều người yêu thương mà
tôi đã không ngừng cầm tay phụ bệnh cho họ.
Tôi vô cùng biết ơn ngài tổ sư
đasiranarađa.
Người đã có công lớn nhất nghiên cứu
tu luyện và sáng lập môn trường sinh học. Dùng năng lượng vũ trụ trị bệnh cho
con người qua luân xa huyệt đạo chăng những Trường sinh học đã giúp tôi trị
được căn bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa ung thư di căn mà còn trị được cả
thói hư tật xấu của tôi nữa tôi thật may mắn và thầm cám ơn căn bệnh của mình
đã đưa tôi tiếp cận môn trường sinh học. Môn học không dùng thuốc mà kết quả
mang lại rất cao cho người luyện tập. Khi tôi được khai mở luân xa, tôi về nhà
quyết tâm khổ luyện giành lại sự sống không đầu hàng số phận tôi buông xả hết
mọi việc, kể cả trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, tôi chia thời gian luyện tập trong
ngày như thời khóa biểu. Đúng 6 giờ sáng tôi ngồi tập đến 10 giờ trưa, 12 giờ
trưa tôi tập đến 5 giờ chiều, 8giờ tối tôi tập đến 5 giờ sáng. Cứ mỗi buổi sáng
trước khi tập tôi lấy miếng gỗ bỏ vào thùng nhôm để đánh dấu cho một ngày tập
của tôi, tôi khổ luyện ngày này sang ngày khác, xuân đến tôi cũng chẳng quan
tâm, trong ngày không có giấc ngủ chính. Vì lúc đó tôi đau quá, tôi chịu đựng
không nổi, tôi vô cùng tuyệt vọng muốn bỏ cuộc. Nhất là ban đêm tế bào ung thư
cắn rức từng thớ thịt trong người, làm tôi đau nhức toàn thân, tôi suy nghĩ nếu
như tôi uống viên giảm đau thì chỉ đở vài tiếng đồng hồ sẽ đau lại, suy đi nghỉ
lại, tôi quyết định cố gắng chịu đau và khổ luyện đến hơi thở cuối cùng đàng
nào cũng chết.
Kể từ đêm đó tôi bắt đầu theo dỏi
cơn đau trong ngày và đêm, ngày thì cơn đau ít hơn, ban đêm có khí lạnh, khoảng
8 giờ tối cơn đau bắt đầu đau dữ dội hành hạ thân xác tôi, đến 5 giờ sáng cơn
đau dịu dần, tôi mới hiểu người ung thư giai đoạn cuối, tế bào ung thư đi cắn
rức cơ thể vào đêm, sáng đến nó chờ mình ăn gì nó hút hết rồi ngủ. Nên ban ngày
ít đau là vậy, chờ đêm đến tế bào ung thư hoạt động nên ban đêm đau nhiều hơn. Nên
người bị ung thư di căn mà ăn thức ăn bổ dưỡng, tế bào ung thư phát triển nhanh
hơn và sớm tử vong. Tôi hiểu được tế bào ung thư hoạt động. Tôi không ăn sáng, 10
giờ trưa tôi ăn đúng 1 chén cháo gạo lứt với mè không có ăn gì bổ dưỡng nên tế
bào ung thư chết dần, ban ngày cũng đở đau, ban đêm cơn đau cũng thưa dần.
Trong giai đoạn đầu, bệnh còn nặng có
đêm ngồi tập tôi ho ra máu nhiều quá, tôi cố gắng ngồi tiếp tôi không xả thiền,
nuốt máu vào bụng luôn, tôi ngồi mê mê không biết thời gian là bao nhiêu tôi
nghỉ như thường ngày đến khi nghe chó sủa, gà gáy, tôi định tâm mở mắt ra thì
thấy gia đình tôi đang chờ tôi tắt thở để lo hậu sự cho tôi, hỏi ra mới biết
tôi mê như vậy là 9 ngày đêm. Khi tôi tỉnh lại thấy tinh thần thoải mái lúc đó
mồ hôi của tôi cũng hôi, phân thì có màu đen nâu, nước tiểu đỏ vàng giống như
có máu, trong người tôi rất hôi khó chịu đến 3 ngày sau mới bình thường trở lại,
như vậy là tế bào ung thư đã thải ra đường cầu tiểu, lổ chân long.
Tôi miệt mài tập một thời gian nữa, từ 39kg5
thể lực tôi tăng lên được 53kg đúng là trời không phụ lòng người. Chồng tôi
kiểm tra từng miếng gỗ trong thùng được 446 miếng gỗ, tương đương với sự luyện
tập của tôi 446 ngày khổ luyện.
Khi tôi khỏe mạnh, việc đầu tiên tôi
nghĩ và làm là thực hiện lời nguyện của tôi trước di ảnh là sư tổ Đasira Narada
là giúp người bằng năng lượng trường sinh học, với kinh nghiệm mà thời gian tôi
khổ luyện để giải quyết được bệnh tôi, lấy nhà tôi làm điểm trị bệnh ban đầu
tiếp cận với người bệnh, tôi chỉ thương họ bằng tình thương cùng cảnh ngộ, nhưng
khi tiếp cận nhiều ngày nhiều tháng nhiều năm, nhất là ung thư giai đoạn cuối, đêm
lại tế bào ung thư cắn rức từ thớ thịt trong thân thể của họ, chứng kiến họ rên
la thảm thiết, sống không bằng chết, lòng tôi bồi hồi xúc động, kể từ đêm đó
tôi đã gắn liền trách nhiệm của tôi với người bệnh.
Mỗi đêm 12 giờ tôi cầm đèn pin đến
lán trại dành cho người ung thư giai đoạn di căn, tôi hổ trợ bệnh cho họ đủ lực
để vượt qua trong giai đoạn thập tử nhất sinh. Động viên tinh thần đến 2 giờ sáng
hoặc tùy theo bệnh nhiều hay ít, chỉ có người ung thư mới hiểu thấu nổi đau của
người ung thư họ đau cở nào.
Chứng kiến cảnh họ rên la thảm thiết,
sống không băng chết, lòng tôi bồi hồi xúc động kể từ đêm đó tôi đã gắn liền
trách nhiệm của tôi với người bệnh.
Đến nay đã hơn 9 vạn người trong
khắp tỉnh thành của cả nước và việt kiều nước ngoài - Tiệp khắc - Cộng hòa Sét -
Pháp - Nhật - Mỹ họ đã tìm đến cơ sở hội vân để tham gia luyện tập Trường sinh
học nước việt nam thì đủ các thành phần. Thượng vàng hạ cảm, cán bộ hưu trì
giám đốc, bác sĩ giáo viên linh mục - thầy, công nhân, nông dân - dân tộc tiểu số vùng sâu,
vùng cao.
Người giàu sang tiền tỷ cũng ung thư,
người nghèo khổ tột cùng cũng ung thư. Họ đã trị bệnh khắp nơi, họ đã tán gia
bại sản, họ tìm đến Trường sinh học tìm đến tôi là cứu cánh cuối cùng của họ.
Trong tâm tôi, trong mắt tôi không
quan trọng người đó là ai giàu sang hay nghèo khổ, tôi thương tất cả. vì họ là
người được thương. Tình thương của tôi giành cho họ là tình thương trong sáng
không có ý trục lợi. Tình thương của tôi và sự nhiệt tình của tôi đến với người
bệnh họ cảm kích nên họ tặng tôi là Cô Tiên áo trắng.
Đó là sự trân trọng, là sự quý mến
từ nơi trái tim của họ đối với tôi. Tôi nguyện phần đời còn lại của tôi mãi gắn
bó với trường sinh học, nếu có kiếp sau tôi tiếp tục theo Trường sinh học để
được yêu thương……..
Kính mến
Hồ Thị Thu - Hội Vân Phù Cát
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét